Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

Triết lý sống mỗi ngày nên đọc (P2)


Người ăn cắp cừu
Tại một vùng nông thôn nước Mỹ, có hai anh em nhà kia vì quá đói kém, bần cùng đã rủ nhau đi ăn cắp cừu của nông dân trong vùng. Không may hai anh em bị bắt. Dân trong làng đưa ra một hình phạt là khắc lên trán tội nhân hai mẫu tự “ST”, có nghĩa là quân trộm cắp (viết tắt từ chữ stealer).
Không chịu nổi sự nhục nhã này, người anh đã trốn sang một vùng khác sinh sống hòng chôn chặt dĩ vãng. Thế nhưng anh chẳng bao giờ quên được nỗi nhục nhã mỗi khi ai đó hỏi anh về ý nghĩa hai chữ “ST” đáng nguyền rủa này.
Còn người em, anh tự nói với bản thân mình: “Tôi không thể từ bỏ sự tin cẩn của những người xung quanh và của chính tôi”. Thế là anh tiếp tục ở lại xứ sở của mình. Chẳng mấy chốc anh đã xây dựng cho mình một sự nghiệp cũng như tiếng thơm là một người nhân hậu. Anh sẵn sàng giúp đỡ người khác với tất cả những gì mình có thể. Tuy nhiên, cho dẫu thời gian có qua đi, hai mẫu tự “ST” vẫn còn in dấu trên vầng trán anh.
Ngày kia, có một người lạ mặt hỏi một cụ già trong làng về ý nghĩa hai mẫu tự này. Cụ già suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Tôi không biết rõ lai lịch của hai chữ viết tắt ấy, nhưng cứ nhìn vào cuộc sống của anh ta, tôi đoán hai chữ đó có nghĩa là người thánh thiện (saint)”.


Biểu hiện
Ngày nọ tôi đến thăm nhà một người bạn, lúc trò chuyện đột nhiên nghe thấy tiếng chim hót vui tai, hóa ra chủ nhà có nuôi một con chim vành khuyên. Lúc này chủ nhân bước tới, vừa cho chim ăn vừa nói với tôi: "Trước đây tôi nuôi đến ba lồng chim, nhưng vì quá bận nên tôi quên cho chúng ăn, khiến chúng bị chết đói. Chỉ có con này, tôi nuôi đã hơn hai năm, cơ hồ không có ngày nào tôi quên cho nó ăn cả".
"Tại sao thế?" – Tôi thắc mắc hỏi.
"Vì chim nuôi trước đây không biết kêu hót, cho dù có kêu hót thì cũng không vang. Chỉ có con chim vành khuyên này là luôn kêu hót thánh thót vui tai, tự nhiên khiến tôi phải chú ý".
Con người chẳng phải cũng như thế hay sao?
Biểu hiện bản thân một cách thích hợp là phương pháp tốt nhất để giải trừ khốn đốn, tránh ôm tài nuốt hận.


Tự ái và tự trọng

Có những từ, nhìn ngoài thì như nhau, nhưng ý nghĩa lại có sự khác nhau rất lớn.

Ví dụ: Tự ái, nhìn ngoài là yêu bản thân, phảng phất có chút tự tư, nhưng "tự ái" tuyệt không phải "tự tư".

Tự trọng nhìn ngoài là coi trọng bản thân, tuy "trọng" và "đại" thường được coi như nhau, nhưng "tự trọng" tuyệt không phải là "tự đại".

Vấn đề là :

Rất nhiều người tự ái quá mức, chỉ biết yêu bản thân mình, không biết yêu người khác vì vậy trở thành tự tư. Rất nhiều người tự trọng quá mức, cho rằng thiên hạ chỉ có bản thân mình đủ cân lượng nhất, vì vậy trở thanh tự đại.


Một vài dòng...

Nhiều năm về trước, một ủy viên chấp hành khá cao tuổi của một công ty dầu lửa đã đưa ra một quyết định sai lầm làm công ty thiệt hại hơn hai triệu đôla. John D. Rockefeller lúc đó là người đứng đầu công ty này. Vào cái ngày đen tối mà tin tức khủng khiếp trên được lan truyền ra, hầu hết các nhân viên và ủy viên khác của công ty đều lo lắng và muốn tránh mặt Rockefeller, không ai muốn bị liên lụy gì.

Chỉ trừ có một người, đó chính là ủy viên đưa ra quyết định sai lầm kia. Ông ta là Edward T. Bedford. Rockefeller ngay hôm ấy hẹn gặp Bedford và Bedford rất đúng giờ. Ông ta đã sẵn sàng nghe một "bài diễn thuyết" nghiệt ngã từ Rockefeller.

Khi Bedford bước vào phòng Rockefeller, ông vua dầu lửa đang ngồi cạnh bàn, bận rộn viết bằng bút chì lên một tờ giấy. Bedford đứng yên lặng, không muốn phá ngang. Sau vài phút, Rockefeller ngẩng lên.

- A, anh đấy hả, Bedford?- Rockefeller nói rất bình tĩnh - Tôi nghĩ là anh đã nghe tin những tổn thất của công ty chúng ta rồi chứ?

Bedford đáp rằng ông đã biết rồi.

- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này - Rockefeller nói - Và trước khi tôi nói chuyện với anh, tôi đã ghi ra đây vài dòng.

Sau này, Bedford kể lại cuộc nói chuyện của ông với Rockefeller như sau: Tôi thấy rõ dòng đầu tiên của tờ giấy mà ông chủ đã "viết vài dòng" là: "Những ưu điểm của Bedford". Sau đó là một loạt những đức tính của tôi, kèm theo là miêu tả vắn tắt rằng tôi đã giúp công ty đưa ra quyết định đúng đắn được ba lần và giúp công ty kiếm được gấp nhiều lần số tiền tổn thất lần này.

Tôi không bao giờ quên bài học ấy. Trong nhiều năm sau, bất kỳ khi nào tôi định nổi cáu với người khác, tôi đều bắt mình phải ngồi xuống, nghĩ và viết ra một bảng liệt kê những ưu điểm của người đó, dài hết sức có thể. Khi tôi viết xong bản đó thì thường tôi cũng thấy bớt cáu rồi.

Không biết là thói quen này đã giúp tôi bao nhiêu lần tránh được những sai phạm tôi có thể có: đó là nổi cáu một cách mù quáng với người khác.

Tôi biết ơn ông chủ tôi vì thói quen này, và bây giờ tôi giới thiệu nó cho tất cả các bạn.


Mượn tiền
  
Ngày nọ tôi đến thăm nhà một giáo sư, đúng lúc gặp một người bạn của giáo sư đến trả nợ tiền. Sau khi người đó đi rồi, vị giáo sư cầm tiền cảm thán nói: "Tiền mất có lại! Bạn mất có lại!".

Tôi nghe xong không hiểu, liền hỏi giáo sư ý nghĩa của câu nói này.

Vị giáo sư nói: "Tôi cho bạn bè mượn tiền, xưa nay không bao giờ mong họ trả tiền lại. Vì tôi nghĩ, nếu họ không có tiền trả lại, thì nhất định họ sẽ ngại trở lại, thế thì tôi thua thiệt cũng chỉ một lần; nếu họ có tiền mà muốn quỵt nợ, thì chắc chắn sẽ không dám quay trở lại, thế thì tôi xem như mất một khoản tiền để nhận ra một người bạn xấu. Nói tới  bạn bè mượn tiền, thì chỉ cần số tiền không lớn lắm tôi sẽ luôn đáp ứng, vì vậy đây là sự thể hiện tình bạn. Còn sau khi cho mượn rồi, tôi không bao giờ hối thúc đòi lại, vì điều này khó tránh khỏi làm thương tổn đến hòa khí. Cũng vì vậy, mỗi lần tôi cho mượn tiền tôi luôn có cảm giác vừa cho mượn tiền, vừa cho mượn bạn bè. Còn mỗi khi không đợi tôi mở miệng, họ đúng hẹn mang tiền lại trả, tôi lại có niềm vui tiền mất có lại, bạn mất có lại. Anh nói xem, đây chẳng phải là cảnh giới rất trọn vẹn hay sao?".


Sa mạc văn hóa
 Có mấy học sinh, gặp thầy giáo già, liền hỏi: "Có người nói xứ sở chúng ta là một sa mạc văn  hoá, thầy thấy như thế nào?"
"Các em không thấy các quốc gia Ả Rập đó sao? Cái họ có cũng chỉ la sa mạc mêng mông, nhưng họ có thể trở nên giàu có sung túc như vậy? Vì họ thăm dò xuống lòng đất, mà ở dưới đó thì ẩn chứa dầu hỏa hết sức phong phú! Ngược lại nếu họ chỉ biết than thở sa mạc cằn cỗi trước mặt mà không chịu đi khai quật lòng đất, thì mãi mãi chỉ nghèo khổ mà thôi".
Rồi vị giáo già trịnh trọng nói tiếp:
"Cũng lý lẽ như thế, tuy chúng ta gặp phải một sa mạc văn hoá, nhưng chỉ cần truy tìm bên dưới, thì sẽ phát hiện người xưa để lại cho chúng ta cả một di sản phong phú, mà trở thành vùng đất văn hoá sung túc nhất. Dầu hoả cần trải qua sự chiết lọc của khoa học hiện đại mới có thể sử dụng, di sản văn hoá người xưa cũng phải do chúng ta chỉnh lý thì mới có thể phát huy rực rỡ".

"Đứng ở trên kho tàng vô tận, lại oán thán bản thân khốn cùng, chúng ta thật quá ngu muội", các học sinh chợt hiểu ra vấn đề.


Tạm dừng

Trên sân bóng chày, gặp phải tình huống tay ném không vững, phòng thủ sơ hở, huấn luyện viên liền kêu tạm dừng để an định tâm trạng, cổ vũ tinh thần của vận động viên.

Trên sân bóng rổ, gặp phải tình huống đội hình hỗn loạn, nhiều lần mất điểm, huấn luyện viên cũng kêu tạm dừng để chỉ đạo chiến lược, ổn định tâm trạng.

Trên chiến trường cuộc sống, nếu bạn cảm thấy lực bất tòng tâm, gặp chuyện thất bại thì hãy xem như là một lần tạm dừng! Ðể bản thân hưởng thụ những giây phút đáng quý, chỉnh lý tư tưởng hỗn loạn, lập lại kế hoạch, võ trang trở lại. Giây phút tạm dừng ngắn ngủi này trong cuộc sống vốn chẳng là gì, nhưng có thể khiến bạn xoay chuyển tình thế, khôi phục niềm tin để đứng dậy trở lại.

Nhưng cần phải chú ý, số lần tạm dừng không nên quá nhiều! Nếu không thì sẽ vi phạm luật.


Sự tồn tại vĩnh hằng

Lá cây xanh rồi lại vàng, hoa nở rồi lại tàn; nhìn thấy những chiếc lá khô, hoa tàn đó lần lượt rời bỏ cành cây, thở dài một tiếng trở về với cát bụi, chắc bạn sẽ nghĩ: chúng đi rồi sẽ không bao giờ trở lại.

Nhưng xuân đi rồi xuân đến, hoa tàn rồi hoa lại nở, những chiếc cành trơ trụi lại mọc ra những chiếc lá xanh tươi. Con đường nhỏ vắng vẻ, trống trãi lại tràn đầy những bông hoa rực rỡ. Cái mất đi ngày hôm qua lại hoàn toàn khôi phục trở lại, nhìn thấy những điều này, bạn còn cảm thấy thế giới này thiếu gì nữa ?

Chính vì hoa tàn lá rụng mới khiến cho đất cát màu mỡ, ẩn chứa sức mạnh; chính vì có sự mục nát điêu tàn của chúng thì mới có mùa xuân năm sau xán lạn; chính vì có sự rút lui ẩn dật của thế hệ cũ thì mới có thế hệ mới bước lên sân khấu cuộc đời. Trong hàng triệu mầm non tươi mới đó, trong những nụ hoa đang viết ra tên tuổi của những người đã khuất hay sao?

Nếu thế, tại sao bạn hà tất lại rơi lệ khi thấy hoa tàn, thương tâm khi quét lá khô, cảm thán thời gian ra đi, oan thán tuổi trẻ mất đi?

Không có cái cũ ra đi thì làm sao có cái mới đến?
Sinh ra vốn là đi tới cái chết, chết là để thúc đẩy cái sinh ra.
Trong cái vũ trụ muôn đời bất biến, luân chuyển không ngừng, thay nhau sinh diệt này, chúng ta sẽ không sống mải, nhưng chúng ta có thể "tồn tại"  vĩnh hằng!


Dù bị vò nát, tờ 20USD vẫn giữ nguyên giá trị.

Một diễn giả nổi tiếng bắt đầu buổi hội nghị bằng cách giơ cao lên một tờ 20 đô la Mỹ. Trong phòng với 200 người tham dự, ông hỏi: “Ai muốn tờ 20 đô la này?” 

Các cánh tay bắt đầu giơ lên. Ông nói: “Tôi sẽ tặng tờ 20 đô la này cho một trong các bạn. Nhưng trước hết, hãy để tôi làm việc này đã”. 

Ông bắt đầu vò nhàu tờ tiền. Sau đó ông hỏi: “Ai vẫn muốn tờ tiền này?”. Các cánh tay vẫn giơ cao. 

“Vậy thì”, ông trả lời, “sẽ thế nào nếu tôi làm như thế này?”. Ông ném tờ tiền xuống nền nhà và bắt đầu dùng đế giày giẫm nghiền lên nó. Ông nhặt tờ tiền lên, giờ nó đã bị nhàu nát và bẩn thỉu. “Giờ, ai vẫn muốn có nó?” 

Những cánh tay vẫn giơ cao. 

“Các bạn của tôi, tất cả các bạn đã học được một bài học rất giá trị. Dù tôi làm gì với tờ tiền này, các bạn vẫn muốn có nó bởi nó không bị giảm giá trị. Nó vẫn có giá 20 đô la. 

Nhiều lúc trong cuộc sống, chúng ta bị bỏ rơi, bị vò nhàu, bị vấp ngã và dính bẩn bởi những quyết định mà chúng ta đưa ra và những hoàn cảnh xảy đến trên đường chúng ta đi. Chúng ta cảm thấy như thể mình thật vô dụng, nhưng dù bất kỳ điều gì đã xảy ra hay sẽ xảy ra, bạn vẫn sẽ không bao giờ mất giá trị của mình”. 

Bẩn hay sạch, nhàu nát hay gấp nếp gọn gàng, bạn vẫn sẽ là vô giá đối với những người yêu thương bạn. Giá trị cuộc sống của chúng ta được tạo ra không phải từ những gì chúng ta làm hay những người chúng ta biết, mà bởi CHÚNG TA LÀ AI. 

“Bạn là đặc biệt - đừng bao giờ quên điều đó!” - vị diễn giả kết luận 


Địa chỉ Email
Có một bạn trẻ tìm đến một công ty phần mềm máy tính xin một chân dọn dẹp vệ sinh. Sau khi qua phỏng vấn và thử việc (như lau dọn khu vệ sinh...), người quản lý nhân sự đồng ý nhận anh vào làm, đồng thời yêu cầu anh để lại địa chỉ email để tiện liên lạc. Anh nói: "Tôi không có máy tính". Người quản lý nói với anh rằng đối với công ty phần mềm, một người không có email đồng nghĩa với sự không tồn tại. Vì thế, ông ta lấy làm tiếc là không thể nhận anh được.
Anh thất vọng rời khỏi công ty, trong túi chỉ còn 10 USD. Đi ngang một cửa hàng thực phẩm, anh chợt nghĩ ra việc mua 10kg khoai tây, lê la đến từng hộ gia đình bán lại. Hai giờ sau anh đã bán hết và có lời. Anh lại làm như vậy nữa, số tiền vốn ban đầu đã tăng lên đáng kể. Anh phát hiện làm công việc này có thể nuôi sống bản thân.
Từ đó anh chăm chỉ làm việc. Nỗ lực cộng với một chút may mắn, công việc của anh ngày càng thành công. Trong năm năm anh lập được một công ty lớn chuyên giao hàng tận nhà. Mọi người chỉ cần đứng ở cửa nhà mình cũng có thể mua được các loại thực phẩm tươi sống. Đến một hôm anh chợt nghĩ đến tương lai, đến gia đình và quyết định đi mua bảo hiểm.
Lúc ký hợp đồng, nhân viên bảo hiểm hỏi địa chỉ email của anh. Anh lại nói: "Tôi không có máy vi tính". Người nhân viên ngạc nhiên: "Ngài có một công ty lớn như thế nhưng lại không có máy vi tính và địa chỉ email sao? Ngài thử nghĩ xem nếu ngài có máy tính, ngài đã có thể làm được bao nhiêu thứ nữa!".
Anh nói: "Khi đó tôi sẽ trở thành nhân viên vệ sinh của công ty phần mềm máy tính".


Tin tưởng…

Tin tưởng là biết rằng mỗi ngày là một sự khởi đầu mới.
Là tin rằng điều kỳ diệu sẽ xảy ra và giấc mơ có thể thành hiện thực.
Tin tưởng là nhìn thấy các thiên thần nhảy múa giữa những đám mây.
Là biết đến sự tuyệt vời của bầu trời xa mờ và sự thông thái của con người trên mặt trăng.


Tin tưởng là hiểu được giá trị của việc nuôi dưỡng tâm hồn,
Sự thơ ngây trong mắt trẻ thơ và vẻ đẹp của bàn tay già nua,
Tất cả dạy cho chúng ta biết thế nào là yêu thương…

Tin tưởng là tin rằng chúng ta không bao giờ cô đơn,
Cuộc sống là một món quà và chúng ta phải yêu mến nó.
Tin tưởng là tìm lại sức mạnh và lòng dũng cảm trong những lời dối trá,
Và đó cũng là lúc phải nhặt nhạnh những mảnh vỡ và bắt đầu lại.
Tin tưởng là biết rằng những điều kỳ diệu đang chờ đợi xảy đến,
Và mọi hy vọng, ước mơ của tất cả chúng ta đang đến gần. 
... nếu chúng ta tin tưởng.


Cắt cành và ngắt nhụy

Trong nghề làm vườn có cái gọi là "cắt cành" và "cắt nhụy". Cắt cành là cắt bỏ các cành không cần thiết ở mặt bên, khiến cho cành chính phát triển khỏe mạnh, mọc ra những bông hoa tươi đẹp, ví dụ như hoa cúc. Ngắt nhụy là ngắt đi mầm chính đang phát triển để khiến các mầm khác phát triển, mọc ra nhiều nụ hoa hơn, ví dụ như hoa hồng.

Trong giáo dục cũng có cái gọi là cắt cành và ngắt nhụy. Đối với những người tâm trí không tập trung thì cắt cành để họ định tâm chăm chú, theo đuổi mục tiêu. Đối với những người xung động, nóng vội thì ngắt nhụy để họ dần dần phát triển từng bước đạt được thành tựu.


Học cách thất bại

Như bạn đã biết, bất kỳ ai cũng có thể nói cho bạn biết làm sao để thành công. Có hàng nghìn cuốn sách về chủ đề đó. Các kế hoạch và các công thức luôn sẵn có để bất kỳ ai cũng có thể học theo. Nhưng điều mà bạn ít khi tìm thấy là làm sao để thất bại. 

Bạn biết đó, thành công không bao giờ được đàm bảo, dù bạn có thực hiện đúng công thức đến đâu đi chăng nữa. Tuy nhiên, thất bại là chắc chắn hơn nhiều, và không chỉ một lần, mà có thể là nhiều lần trong cuộc sống của bạn. 

Bạn sẽ thất bại nếu bạn không quan tâm đến người khác. Rất nhiều người nghĩ rằng thế giới này đã được tạo ra cho riêng họ, và họ không để đến cảm giác của người khác. Đúng ra, điều chúng ta nên làm là chia sẻ hành tinh này với tất cả mọi người. 

Bạn sẽ thất bại nếu bạn bắt đầu sự nghiệp bằng cách tìm một công việc thích hợp với bạn. Bạn cần phải hợp với công việc và làm cho mình ngày càng phù hợp hơn. Đơn giản nhất, cho dù bạn mặc quần jeans và áo phông đẹp đến đâu đi chăng nữa thì việc mặc như thế đi xin việc làm sẽ tăng cơ hội thất bại của bạn. 

Bạn sẽ thất bại nếu bạn trèo lên chiếc thang sự nghiệp bằng cách giẫm lên người khác. Như một câu nói: “Bạn sẽ gặp lại chính những người đó khi bạn bị rơi xuống”. 

Bạn sẽ thất bại nếu bạn không cố gắng sửa lại một hành động sai bất kỳ khi nào có thể. Bạn sẽ thất bại nếu bạn nhìn thấy một điều xấu mà lại không dám chống lại nó. Bạn sẽ thất bại nếu bạn chịu một việc bất công mà không dám chiến đấu chống lại nó. 

Bạn sẽ thất bại nếu chỉ biết đánh giá một ai đó qua vẻ bề ngoài. Sẽ thất bại nếu bạn lấy những sai lầm của ngày hôm nay để bỏ đi tất cả những thành công của ngày hôm qua và làm lu mờ những giá trị tốt đẹp sẽ đến vào ngày mai. 

Bạn sẽ thất bại nếu không biết tin vào chính bản thân mình. 

Bạn sẽ trải qua những thất bại lớn nhất nếu bạn tin vào câu nói lãng mạn “Tình yêu có nghĩa là bạn không bao giờ phải nói lời xin lỗi”. Bởi vì trong thực tế, bất kỳ một người nào đó có đủ kinh nghiệm cũng sẽ nói rằng tình yêu là ngược lại. Tình yêu là đủ can đảm để nói xin lỗi khi mình sai.


Hồi ức của người mù

Có một người mù nói với tôi, mắt ông ấy bị mù do mắc một cơn bệnh lúc bốn tuổi. Tôi nói: "Ðáng tiếc lúc đó anh mới bốn tuổi, không ghi nhớ được điều gì".

"Không tôi nhớ rất rõ. Nụ cười của cha mẹ, màu đỏ của bông hoa, màu xanh của lá cây, màu vàng của ánh nắng đến nay vẫn còn in sâu trong đầu óc tôi. Khi tôi sa sút tinh thần, liền nghĩ: so với những người mù khác, tôi vẫn còn may mắn hơn nhiều! Phần lớn họ không bao giờ được biết thế giới này có hình dáng như thế nào, còn tôi vẫn còn những hồi ức đẹp đẽ như thế. Tuy ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để tôi thụ hưởng".

Người mù này chỉ được nhìn thấy trong bốn năm, lại nhớ được nhiều như thế, hơn nữa lại biết quý trọng và thụ hưởng nó. Chúng ta được nhìn thấy thế giới này mười bốn năm hay bốn mươi năm, nhưng thu hoạch được bao nhiêu? Suy ngẫm mấy chút? Thỏa mãn mấy phần?

Ôi! con người có càng nhiều thì càng không biết nắm bắt;
Thấy càng nhiều thì quên cũng càng mau;
Càng giàu có thì lại càng thiếu hụt!

Phản tỉnh

Hỡi con sâu róm đáng thương, ngươi oán hận sự xấu xí, chậm chạp của bản thân; thèm muốn sự đẹp đẽ, nhẹ nhàng của con bướm? Vậy hãy mau làm một cái kén, ẩn kín bản thân mình lại, cải biến dần dần, chậm rãi thay đổi, trang điểm trở lại, mọc ra đôi cánh đầy màu sắc lượn bay!

Hỡi người bạn đáng thương, bạn oán hận bản thân thất ý vô năng, thèm muốn học thức, thành tựu của người khác? Vậy hãy mau quay trở về thư phòng, an định bản thân mình lại, yên tĩnh suy nghĩ, kiểm thảo kỹ lưỡng, hàm dưỡng đầy đủ sức lực con người, tạo ra một con người mới!

Không có ngủ đông ờ lòng đất, nào có con ve sầu lảnh lót;
Không có sự tập trung sinh lực mười năm, làm gì có Câu Tiễn phục quốc;
Không có khổ học đâm dùi; làm gì có Tô Tần với chính sách hợp tung.
Mỗi khi chúng ta làm việc gì không được đắc ý thì hãy đóng cửa lại, phản tỉnh bản thân!


Tôi sẽ ngừng than vãn 

Nếu bạn có ăn điểm tâm sáng nay, đang có áo quần đầy đủ để mặc, có công việc để làm và một mái nhà để nghỉ đêm nay -  bạn có biết là bạn may mắn hơn 75% dân số trên thế giới này không?

Nếu bạn có chút tiền lẻ trong ví, có chút tiền để dành trong ngân hàng, thì bạn thuộc vào 8% những người giàu nhất trên thế giới rồi đó.

Nếu sáng nay bạn thức dậy và cảm thất khoẻ khoắn, thì bạn may mắn hơn một triệu người khác vì những người này sẽ không thể sống qua nổi cuối tuần này.

Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua nguy hiểm của chiến tranh, cô đơn của tù tội, đớn đau của tra tấn hay vật vã của đói khát, bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên thế giới.

Nếu bố mẹ bạn còn sống và còn hạnh phúc bên nhau thì so với hàng tỷ người trên thế giới, trường hợp của bạn thật là hiếm hoi.

Và cuối cùng nếu bạn đọc được những dòng chữ này thì bạn thật sung sướng hơn hai tỷ người khác trên thế giới, vì họ suốt đời không biết đọc hoặc chẳng bao giờ được đọc bất cứ thứ gì cả.

Hãy nâng niu những gì bạn đang có, bởi vì rất nhiều người đang thèm muốn được may mắn như bạn.


Kẻ thù

Chỉ cần lúc nhỏ bạn mắc qua bệnh sởi một lần, có thể suốt đời bạn không còn sợ nó nữa, vì bạn đã được miễn dịch đối với bệnh sởi.

Nếu tay bạn cọ xát, sinh ra mụn nước thì lần sau không dễ gì bị nữa, vì lớp da ở đó do càng cọ xát nên càng trở nên dày.

Nhưng nếu hôm nay bạn té gãy chân, sau này càng cần phải cẩn thận hơn, vì chỗ xương bị gãy không những không thể phát triển rắn chắc hơn, mà sẽ trở nên yếu hơn.

Có những kẻ thù, cả đời chúng ta chỉ gặp họ một lần thì có thể mãi mãi không còn sợ họ nữa.
Có những kẻ thù, chúng ta càng chiến đấu với họ thì sẽ càng không sợ họ nữa.
Nhưng cũng có những kẻ thù, có thể gây cho chúng ta những thương tổn khó có thể khôi phục như ban đầu, chúng ta đành phải tránh gặp lại họ.
Cách dễ nhất để lãnh đạo thành công là cười!


Tại sao lãnh đạo phải cười

Tâm con người, bộ não của con người là bộ phận quan trọng bậc nhất của cơ thể. Tâm điều hành thân, bộ não điều hành cơ thể. Bộ não khỏe mạnh, tâm vững mạnh sẽ giúp cơ thể chịu đựng được sự nhàm chán, căng thẳng, tuyệt vọng, đau khổ, buồn bực. Các nhà lãnh đạo nên chăm sóc bộ não của mình, chăm sóc tâm của mình. Cách chăm sóc dễ làm nhất, rẻ tiền nhất, dễ áp dụng nhất là cười. Có thể cười mọi lúc mọi nơi. Cười nhiều cách.
Khi cười (cười to hay mỉm cười) cơ thể được thư giãn, bộ não được thư giãn. Khi cười cơ thể được nghỉ ngơi, bộ não được tăng thêm sức mạnh. Cười sẽ làm cuộc sống và công việc được hài hòa.
Khi thành công lãnh đạo cũng nên cười. Nhà lãnh đạo cười để khích lệ, động viên tinh thần của cấp dưới. Nụ cười là hình thức động viên, khuyến khích cấp dưới rất hữu ích. Nụ cười làm cho nhân viên cảm nhận được giá trị của chiến thắng, để họ biết được rằng chiến công của họ, của tập thể được ghi nhận.
Khi thất bại lãnh đạo cũng nên cười. Cười để xua đi nỗi buồn của cấp dưới. Cười để nhân viên không bị thất vọng, chán chường. Cười để cấp dưới cảm nhận rằng họ được chia sẻ, động viên. 
Khi gặp thứ thách, gian nan lãnh đạo nên cười. Lãnh đạo cười để chứng minh bản lĩnh. Cười để tự tin hơn. Cười để dễ dàng hơn khi vượt qua thử thách. 
Khi cô đơn lãnh đạo cũng nên cười. Nghề lãnh đạo nhiều khi làm cho người ta có nhiều người quen nhưng lại ít bạn, rất ít bạn thân.  Việc biết cười với chính mình, với cuộc đời sẽ giúp cho các nhà lãnh đạo bớt cô đơn.
Khi cần ý tưởng lãnh đạo có thể cười. Nụ cười giúp các sếp thư giãn hơn, thoải mái hơn, khi đó các ý tưởng sẽ nảy sinh. Khi bực mình, căng thẳng, các ý tưởng hay, mới lạ, bổ ích rất khó xuất hiện. 
Một vấn đề nóng bỏng trong lãnh đạo hiện nay là sự đồng lòng nhất trí, sự đoàn kết của tập thể lãnh đạo các doanh nghiệp nói riêng và các công ty/tổng công ty nói chung. Nụ cười có thể làm cho con người gắn bó hơn, cho “Văn hóa doanh nghiệp” bền vững hơn, sâu sắc hơn, ý nghĩa hơn.
Và hơn thế nữa, nụ cười còn làm cho khoảng cách giữa lãnh đạo và nhân viên gần lại, làm cho mọi người gần gũi nhau hơn. Nụ cười giúp cho các nhà quản lý chế ngự bực tức, xoa dịu nỗi đau, sẻ chia hạnh phúc. Nụ cười giúp các sếp tiếp nhận thêm năng lượng cho cuộc sống, cho công việc
Cuối cùng, nụ cười là biểu tượng của tinh thần lạc quan và niềm tin mãnh liệt vào tương lai tươi sáng vào sự đoàn kết nhất trí của cả tập thể có thể làm nên những chiến thắng bất ngờ trong thương trường của thế kỷ 21.
Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy thịt Chó Một nông trường bát ngát lá mơ xanh Một dãy Trường Sơn trồng đầy riềng và sả Một dòng sông chứa đầy rượu pha cồn Để nơi ấy tháng ngày anh tu luyện, Xa bụi trần và quên lãng bóng hình em.


Cho ngày hôm nay
Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng.

Một là ngày hôm qua, với những sai lầm, những âu lo, những tội lỗi, những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và những nỗi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể huỷ bỏ một hành động mà chúng ta đã làm cũng như không thể nào xoá đi một ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra. Ngày hôm qua cũng đã đi xa rồi.

Còn một ngày nữa mà chúng ta cũng không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt, gánh nặng cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hi vọng mà việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc là chói lọi hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó vẫn sẽ mọc lên. Và ngay trước khi nó mọc lên vào ngày mai chúng ta vẫn chẳng có mối đe dọa nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra cơ mà.

Vì vậy, chỉ còn một ngày duy nhất - ngày hôm nay - Bất cứ ai đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến chúng ta lo lắng, mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.


Lòng hiếu kỳ

Có người bạn dẫn mẹ già và con nhỏ từ Việt Nam sang Mỹ chơi. Tôi đến khách sạn thăm họ, mang theo một giỏ trái cây, trong đó có lê, cam và quả sung.

Khi tôi mời họ ăn trái cây, bà cụ không ngần ngại cầm ngay trái lê, nói: “Tôi chọn lê vì tôi đã ăn qua”.

Ðứa bé thì chọn ngay quả sung: “Cháu lấy quả sung vì cháu chưa ăn qua”.

Người bạn của tôi thì không chọn gì cả: “Ðợi một lát đã, xem xem phản ứng của cháu bé, nếu cháu nói quả sung ngon thì tôi sẽ chọn quả sung, nếu cháu nói không ngon, thì tôi sẽ ăn mổt nửa còn lại của cháu”.

Tuy đây chỉ là một chuyện nhỏ trong cuộc sống, nhưng thể hiện biết bao ý vị sâu sắc: người già không còn hiếu kỳ, chỉ cần mong bình ổn và an toàn, trẻ con hết sức hiếu kỳ, không sợ mạo hiểm; người trung niên vừa hiếu kỳ, vừa thận trọng, vừa dám gánh vác.


Ngày mai tươi đẹp 
Lá cây xanh rồi lại vàng, hoa nở rồi lại tàn. Nhìn những chiếc lá khô, hoa tàn đó lần lượt rời bỏ cành cây, thở dài một tiếng trở về với cát bụi, chắc bạn sẽ nghĩ : chúng đi rồi không bao giờ trở lại. 

Nhưng xuân đi rồi xuân đến, hoa tàn rồi hoa lại nở, cành cây trơ trụi lại mọc ra những lá xanh tươi. Con đường nhỏ vắng vẻ, trống trải lại tràn đầy những bông hoa rực rỡ. Cái mất đi ngày hôm qua lại hoàn toàn khôi phục trở lại, nhìn thấy những điều này, bạn còn cảm thấy thế giới này thiếu gì nữa ? 

Chính vì hoa tàn lá rụng mới khiến cho đất cát màu mỡ, ẩn chứa sức mạnh. Chính vì có sự mục nát điêu tàn của chúng thì mới có mùa xuân năm sau sáng lạn. Trong hàng triệu mầm non tươi mới đó, trong những nụ hoa rực rỡ đó, trong những nụ cười trẻ thơ đó chẳng phải đang viết ra tên tuổi của những người đã khuất hay sao ? 

Không có cái cũ ra đi thì làm sao có cái mới đến ? Sinh ra vốn là đi tới cái chết, chết là để thúc đẩy sinh ra. 

Trong cái vũ trụ muôn đời bất biến, luân chuyển không ngừng, thay nhau sinh diệt này, chúng ta sẽ không sống mãi, nhưng chúng ta có thể "tồn tại" vĩnh hằng.


Khóc
Ai cũng đã một lần khóc, lần đầu tiên khi cất tiếng khóc chào đời.

Cô giáo khóc khi thấy học trò mình không cố gắng, rồi lại khóc khi thấy học trò mình thành danh bước vào đời.

Người học trò khóc khi chập chững vào lớp Một, lại khóc khi tạm biệt cô, thầy, và bạn, và mái trường.

Có những ông bố, bà mẹ khóc vì đứa con hỗn xược, rồi lại rơi nước mắt khi thấy con mình bấy lâu ham chơi, nay đã biết suy nghĩ nhiều về những việc mình cần làm.

Anh công nhân khóc khi bị sếp trách mắng, rồi lại khóc khi thấy sản phẩm của mình được tung ra trên thị trường.

Bác nông dân khóc khi thấy lúa mình bị sâu bệnh, thất mùa, đàn con nheo nhóc, rồi lại khóc khi một đứa rời xóm nghèo lên Sài Gòn học.

Những em bé mồ côi khóc vì chưa một lần biết mặt bố mẹ, rồi em lại khóc khi có gia đình nào đó dang tay đón em rời mái ấm tình thương.

Suốt dọc đường đời biết bao giọt nước mắt đã rơi, có những giọt nước mắt buồn, có những giọt nước mắt vui …  Nhưng dù thế nào đi nữa thì tất cả chúng ta, hãy cố gắng vượt qua mọi trở ngại - để đích đến cuối cùng là một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc.


Vượt bản thân

Vượt bản thân là việc khá gian khổ. Thi lần đầu được chín điểm, lần này lại muốn được mười điểm; vận động viện lần này đạt được mười giây, lần sau lại muốn chạy được chín giây chín; kỳ thủ năm nay đạt được danh hiệu "Kiện tướng", năm sau lại muốn đạt được danh hiệu "Ðại kiện tướng". Vấn đề  là học sinh đã đạt được mười điểm, vận động viên đã đạt được cực hạn của năng lực cơ thể con người, kỳ thủ sau khi đã đạt được danh hiệu tối cao thì làm gì nữa?

Vì trên mười điểm vẫn là mười điểm, dưới chín giây chín thì vẫn có thể là chín giây chín... Những người đã đứng ở đỉnh cao đó, không có đỉnh cao hơn để họ leo lên, ngoại trừ họ muốn ở lại đỉnh núi, còn không thì họ phải đi xuống. Hơn nữa, chúng ta cơ hồ có thể khẳng định: họ tất nhiên phải xuống, vì lớp sóng sau đẩy lớp sóng trước, không ai có thể trẻ mãi, không ai có thể chiếm hữu mãi tri thức mới nhất, không ai có thể giành thành công mãi.

Vì vậy mà mọi người nói: "Danh dự, thành tựu đều là gánh nặng khiến con đường sau đó càng khó đi hơn".

Vì vậy mà mọi người nói: "Trèo cao, ngã đau".

Vì vậy khi kiện tướng cờ vua bị một kỳ thủ trẻ đánh bại, một nhà bình luận đã nói: "Vì kỳ thủ trẻ không có gánh nặng".

Khi nhà vô địch quyền Anh bị đánh bại thì có người nói: "Anh ta quá thành công nên quá tự đại, dẫn đến thất bại".

Thành tích quá khứ của bản thân sẽ trở nên một gánh nặng, vượt bản thân sẽ gian khổ, thế chúng ta có nên vứt bỏ sự tiến thủ hay không?

Ðương nhiên không! Bạn xem sự thay đổi của bốn mùa, cho dù mùa xuân năm nay có đẹp như thế nào đi nữa thì mùa xuân năm sau vẫn cứ đến, bạn hãy nhìn sông, biển, đất, núi, núi cao biến thành đất bằng, biển cả mọc lên núi cao. Sự vật nào vì tận thiện mà không còn biến đổi? Mảnh đất nào bằng phẳng mãi mà sẽ không nhô lên?

Mạng sống là một sự theo đuổi, tiếp tục; mạng sống là một cuộc chạy tiếp sức không ngừng nghỉ, cho dù chúng ta một khắc sau chạy không bằng một khắc trước, chúng ta vẫn phải cố gắng hết sức lực của mình chạy cho hết lộ trình để trao gậy cho người khác. Ðã như vậy, chúng ta không cần phải vì sợ sự mất đi của một khắc sau mà sợ nắm lấy một khắc này; chúng ta không nên vì sự thất bại sau thành công lâu dài mà u ám ủ ê; chúng ta không cần phải vì bản thân không còn trẻ nữa mà cảm khái than thở, vì rốt cuộc tuổi trẻ đã qua, thắng lợi đã qua, rốt cuộc chúng ta đã từng chiếm hữu một khắc trong lịch sử rồi!.


Leo núi

Cùng là leo núi, có người vừa leo vừa nhìn phong cảnh bên dưới; có người xác định mục tiêu, đầu không quay lại, hăng hái gắng sức leo thẳng một mạch. Người trước tuy leo không được cao, nhưng có được niềm vui leo núi; người sau cố nhiên có thể leo tới đỉnh đúng lúc, thưởng thức cảnh hùng vĩ núi non trập trùng, nhưng cũng có thể nửa đường mệt mỏi, hay tuy có thể leo tới đỉnh, nhưng cảnh chiều đã tàn, chẳng nhìn thấy gì cả.

Cuộc đời con người  cũnggiống như leo núi,  có người ham muốn không lớn, bước đi chậm rãi, tuy không thể có thành tựu kiệt xuất, nhưng hưởng thụ được niềm vui cuộc sống. Có người lý tưởng cao rộng, nhưng năng lực không đủ, kết quả là bỏ phế giữa chừng, chí lớn không thành. Có người ý chí kiên định, cố nhiên đạt được lý tưởng nhưng lúc đó tuổi đã cao sức đã yếu. Chỉ có rất ít người vừa có hoài bão lớn lao, vừa có lòng can đảm, trí thông minh siêu việt và một thể lực dồi dào thì mới có thể leo thẳng một mạch tới đỉnh, nhìn xuống những mỏm núi đang chúc mừng bên dưới, thưởng thức cảnh đẹp bao la nghìn dặm.

Hãy xem xét qua năng lực bản thân mình trước đã! Khi đang leo nên thỉnh thoảng nhìn xuống bên dưới, hưởng thụ một chút niềm vui trong sự bận rộn, tránh đến cuối cùng lại chẳng có được gì cả.


Sức Mạnh Của Lời Nói
Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch nằm lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.

Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.

Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.

Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Con ếch bảo nó bị nặng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.

Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể ghết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời huỷ diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó, nên quý báu thay là những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét